Chuyên đềTìm kiếmTin mi
|
Lại viết tiếp thư trong lửa đạn…(06/02/2012 11:00:50 AM)
Tôi chưa lần nào hỏi rõ về ông Châu, nhưng vào ngày mồng 1 tết Nhâm Thìn vừa rồi thì tôi đã hỏi ông ngoại tôi về ông Châu. Và vô tình tôi đã làm ông ngoại khóc. Ông kể rằng khi ông đi chiến trường ông Châu đã tự nguyện xin được vào bộ đội khi tuổi đời mới 17. Và ông Châu đã hy sinh 4 năm sau đó.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo của tỉnh Nghệ An. Khi tôi sinh ra thì cuộc chiến tranh đầy gian khổ của thế hệ ông cha đã rời xa Lúc còn nhỏ tôi đã nghe kể rất nhiều câu chuyện về những hy sinh của thế hệ ông cha, ở nhà thì ăn măng ăn sắn để gạo cho tiền tuyến, ở chiến trường thì hành quân gian khổ, trèo đèo lội suối. Nhưng cha ông ta vẫn lạc quan yêu đời. Những hình ảnh đó tôi chỉ được biết qua những câu chuyện của ông bà kể hay những thước phim trên truyền hình nhưng tôi phần nào cũng hình dung được chí khí hào hùng của dân tộc ta. Ông ngoại tôi cũng từng là chiến sĩ trên chiến trường, về sau ông tôi chuyển công tác tại Tổng cục hậu cần, không ra chiến đấu nữa. Khi lớn lên, tôi chỉ thấy những kỷ vật của ông trên chiến trường và trên bàn thờ có treo tấm bằng Tổ quốc ghi công. Tôi hỏi thì được biết đó là em ruột của ông ngoại tôi – liệt sĩ Trần Văn Châu. Tôi chưa lần nào hỏi rõ về ông Châu, nhưng vào ngày mồng 1 tết Nhâm Thìn vừa rồi thì tôi đã hỏi ông ngoại tôi về ông Châu. Và vô tình tôi đã làm ông ngoại khóc. Ông kể rằng khi ông đi chiến trường ông Châu đã tự nguyện xin được vào bộ đội khi tuổi đời mới 17. Và ông Châu đã hy sinh 4 năm sau đó. Ông vừa kể vừa đưa ra một hộp tròn mà ông gói rất kỹ để sau bàn thờ, trong hộp tròn có nhiều lá thư viết cho ông ngoại tôi, thể hiện sự lạc quan của chiến sĩ Việt Nam anh dũng. Có một lá thư mà tôi rất chú ý, đó là một bài thơ chúc tết ngoài phong bì, có lẽ thời điểm đó làm thơ để bớt nhớ nhà, để bớt nhớ cha, nhớ mẹ trong ngày tết, để có niềm tin chiến đấu cho tương lai. Đó là lá thư của một chiến sĩ công binh gửi cho đồng đội, cũng là anh trai mình, sau thư là bài thơ chúc tết.
Như mưa nguồn lai láng về sông Giọt mồ hôi lăn tròn trên má Hố bom thù mang trái ngọt mừng công”
Lá thư sau cùng là của một người đồng đội gửi cho ông ngoại tôi, lá thư không dài, viết trong một tờ giấy cũ ( chắc trong chiến trường giấy rất khan hiếm ) báo cho ông ngoại tôi rằng ông Châu đã hy sinh Trong thư kể rằng ông Châu và một đồng đội nữa phá bom từ trường ( nhưng mà trong thư viết là bom TN, tôi hỏi thì ông ngoại dịch là bom tự nổ và nói là thời đấy chưa gọi là bom từ trường ), khi cần phải phá 3 quả bom quan trọng nhất, sau khi phá thành công quả bom thứ nhất đến quả bom thứ hai chưa kịp phá thì nó phát nổ bà hai người đã hy sinh, đồng đội gom thi thể hai người chỉ vẻn vẹn khoảng 3 kg và đã an táng chung. Tôi đọc đến đấy nước mắt tôi cũng không biết chảy tự bao giờ. Nay phần mộ ông Châu đang yên nghỉ tại nghĩa trang liệt sỹ Trường Sơn, không biết trong đấy có phần thi thể của đồng đội ông nữa hay không. Cầu mong linh hồn ông và linh hồn những người đồng đội ông siêu thoát. Cầu mong những gia đình sẽ tìm hết được hài cốt của người thân mình còn đâu đó trên mảnh đất thân yêu Việt Nam này !
Lê Khắc Hùng
Hoàng Thông | tkt_hoang_pl@yahoo.com.vn (13:24:23 17-07-2012)
Cầu mong và hy vọng như thế nhưng khó lắm em ơi!Làm sao có thể khi lúc hy sinh đã không còn vẹn toàn thân xác nữa rồi? Hoặc nếu còn, dù ngyên vẹn hay không, thì có khi hôm nay đồng đội vừa chôn cất, ngày mai bom Mỹ đã lại cày xới tung mộ lên rồi còn đâu... Tôi cũng không biết cha tôi giờ đang nằm lại phương nào? Và tới khi nào có thể tìm được lại cha? Chỉ biết hy vọng và cầu mong cho cha cùng các đồng đội được siêu thoát cõi Bồng lai!
|