Chuyên đềTìm kiếmTin mi
|
Đến căn cứ Bom Lọng (Bouam Long / Lào) ngày 27/7/2011(06/12/2011 09:49:08 AM)
Tôi viết bài này nhằm chia sẻ và tìm kiếm những thông tin về chiến trường Bom Lọng xưa và nay. Chúng tôi sẵn sàng cung cấp thông tin về hướng đi, địa chỉ để đến được Bom Lọng nói riêng và Xiêng Khoảng nói chung...Gia đình liệt sỹ chúng tôi cũng cần những tin tức về đơn vị C6-D2-E335 cuối năm 1972 đặc biệt từ các anh, các chú cựu chiến binh, các gia đình liệt sỹ của D2-E335-F324. Mọi thông tin xin gửi về Lê Ngọc Long, điện thoại: 0912.129.114_0963.446.337, email: ktslengoc@gmail.com
Khi tôi đang viết lại ký sự chuyến đi thì cơn bão số 3 (bão Nock-ten) đang càn quét Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ, tâm bão di chuyển dọc theo QL7 về cửa khẩu Nậm Cắn nơi chúng tôi vừa trở về sau ba ngày tại Xiêng Khoảng của nước bạn Lào. Nhìn nhận chung cả chuyến đi là nhiều may mắn vì nếu về chậm một ngày thì có lẽ sẽ mắc kẹt trong mưa bão bởi QL7 với nhiều điểm xói lở sụt lún dọc sông Lam rất nguy hiểm.
Chúng tôi là anh em Tuấn và Long, thời niên thiếu chúng tôi hay về quê nội chơi, ấn tượng với chúng tôi mãi đến bây giờ là di ảnh người chiến sỹ trẻ trên bàn thờ với đôi mắt buồn xa xôi vời vợi, đó là chú ruột của chúng tôi, liệt sỹ Lê Tiến Thuận, sinh năm 1952, quê quán tại thôn Ô Mễ-xã Tràng An-huyện Bình Lục-tỉnh Hà Nam, đơn vị C6-D2-E335, quân khu Tây Bắc, hy sinh ngày 31/12/1972 tại chiến trường Bom Lọng-Xiêng Khoảng-CHDCND Lào.
Chiếc Triton đưa chúng tôi đi Nghệ An trên đường Hồ Chí Minh bắt đầu từ Xuân Mai, anh lái xe cũng tên là Long quê Nam Định, anh này từng lái xe cho công ty giao thông 116 (cienco 1) thi công đường Nậm Cắn-Phonsavan từ năm 2003-2007 nên thuộc đường cũng như giao tiếp tiếng Lào khá trôi chảy. Khoảng 2h chiều chúng tôi tìm đến xóm 24, xã Nghi Phú, Tp.Vinh sau khi hẹn gặp anh Bình, đoàn trưởng Đoàn quy tập mộ Liệt Sỹ hy sinh tại Lào_BCHQS tỉnh Nghệ An,
Đại tá Bình kể về căn cứ Bom Lọng là thung lũng hiểm trở cho đến năm 1985 chúng ta mới hoàn toàn giải phóng được nơi này, trước đây đường vào căn cứ này duy nhất là máy bay Mỹ, còn luồn rừng thì phải nhiều ngày mới tới. Năm ngoái (2010) chính phủ Lào mở đường ôtô vào Bom Lọng nên dễ đi hơn tuy nhiên còn nhiều bom mìn và chất độc hóa học khu vực này, nước suối rửa mặt còn cay mắt không dùng được. Khu vực Bom Lọng ta mới tìm được 9 hài cốt LSVN, còn tên núi Phu Tông Sao đại tá Bình có đôi lần nghe đến địa danh này nhưng không rõ trên bản đồ. Tạm biệt anh Bình chúng tôi xin phép chụp ảnh kỷ niệm với anh, qua câu chuyện của người đoàn trưởng chúng tôi hiểu thêm công việc tìm kiếm của Đoàn quy tập mộ LSVN tại Lào và thầm biết trường hợp mất thi hài của chú tôi càng vô vàn khó khăn nếu như không muốn nói là vô vọng.
Ngày 26/7/2011:
Xuất phát từ Cửa Lò đoàn chúng tôi bổ sung thêm một thành viên nữa, là đồng chí Phong hiện đang công tác tại BQL thủy điện Sơn La, tay máy ảnh chính với "khẩu" D100 đeo cổ. Bốn anh em đi lên Diễn Châu, theo Quốc lộ 7 hướng về cửa khẩu Nậm Cắn, đoạn QL7 qua huyện Diễn Châu, Đô Lương đang thi công dở nên chật hẹp và khá "xóc". Khoảng 10h chúng tôi đến nghĩa trang Việt-Lào, trời nắng nóng nhưng sát ngày TB-LS 27/7 nên nghĩa trang khá đông khách đến thăm viếng. Chúng tôi vào nhà đón tiếp, anh Tuấn kiên trì giở từng trang danh sách liệt sỹ dò tìm tên tuổi từng người theo thứ tự ưu tiên là ngày hy sinh 31/12/1972 trước, rồi đến C6-D2-E335, chợt anh Tuấn kêu to giọng thảng thốt "Long ơi, có tên chú Thuận đây này", chúng tôi hồi hộp với hy vọng chú đang yên nghỉ ở đây, trong nghĩa trang này. Tôi tức tốc đi tìm anh quản trang đến, anh cười thông cảm với chúng tôi và giải thích đây là danh sách Liệt sỹ đã hy sinh có giấy báo tử, còn có tên trong sơ đồ mộ chí của nghĩa trang hay không là ở trong máy tính, anh bật máy tính và nhập địa danh Bom Lọng để tra nhưng kết quả là không có ai cả (như anh Bình nói thì địa danh Bom Lọng mới tìm được 9 liệt sỹ nhưng chưa biết tên).
tên liệt sỹ Lê Tiến Thuận tại dòng số 287_danh sách liệt sỹ của F324
ảnh trái: Minh Tuấn & Phong, ảnh phải: Minh Tuấn & Long tại nghĩa trang Việt-Lào
cửa khẩu Nậm Cắn với cột mốc biên giới và biển chào tạm biệt Lào (nhìn từ phía Lào)
một góc ngã ba Mường Khăm (ảnh bên phải chụp QL7 hướng về Việt Nam)
một đoạn QL7, phố chính tx.Phonsavan và khách sạn Dokkhoune ở Phonsavan các nhà hàng khách sạn khai thác tốt hình ảnh chiến tranh-lịch sử của mảnh đất này để hấp dẫn khách du lịch quốc tế đến nơi đây nghiên cứu về Cánh đồng Chum, về người Hmong (Lào Sủng),... cùng dấu vết các trận đánh ác liệt đã diễn ra nơi đây. Vỏ bom mìn có thể thấy ở nhiều nơi, làm hàng rào quán cà phê, trưng bày nơi tiền sảnh khách sạn, làm kẻng treo cổng cơ quan,...có những vỏ bom khổng lồ cao gấp đôi người đứng cạnh gây ấn tượng mạnh như quán cà phê Craters của anh Năm Sài Gòn.
biển chào đón tới thăm Xieng Khoảng và bomb cà-phê và trong sảnh khách sạn Dokkhoune:
Buổi sáng đầu tiên trên đất Lào bắt đầu với chúng tôi bằng món "phở Lào", quán này 100% người bản xứ nên người Việt ta khi nhìn liếc qua tô phở cũng biết là "hàng nhái" phở bò Nam Định và...không ngon rồi, món đó gọi cho đúng là "bánh đa tăm ngâm nước canh". Biết vậy nhưng vẫn cố nhắm mắt ních cho thật no vì biết hôm nay là ngày có chuyến đi quan trọng nhất của hành trình sang Lào. Xong món phở anh Tuyên dẫn vào quán cà-phê người Lào gốc Hoa, cũng như món phở khi bưng ra cốc cà-phê thì chỉ nhìn thôi cũng đủ "no" con mắt với 5 cốc to tướng như cốc uống bia hơi kiểu "Liên Xô" bên Việt Nam ta, nhấm chút xíu đầu lưỡi thì thôi rồi ngọt đành bỏ dở nhưng vẫn vui vì đã biết "bia Lào", "phở Lào" và "cà-phê Lào".
Chúng tôi tìm đến doanh trại của Đoàn quy tập mộ LSVN tại Xiêng Khoảng gặp anh Thành đoàn phó, nội dung anh trao đổi cũng như anh Bình đã nói, khi biết chúng tôi mong muốn vào thăm căn cứ cũ của địch anh chủ động đề nghị có người của đội QTMLS dẫn chúng tôi đi, sau khi trở về thì chúng tôi hiểu các anh đã biết thông tin và ngầm sắp xếp để đảm bảo an ninh cho chuyến đi.
Và rồi niềm vui đã đến từ đây, anh Dương rồi anh Cường ysĩ dẫn lối từ Phonsavan vào trung tâm huyện Phou Kout (phiên âm Việt là Phu Cut), đoạn này khoảng 20km đường nhựa đẹp dễ đi, 9h30 chúng tôi vào nơi đóng quân của đội 4 thuộc Đoàn QTMLS, một bên là huyện đội Phu Cut, một bên là UBND huyện với hầm ngầm bê-tông Kaysone xung quanh (theo như lời anh em đội 4 trước đây có thời kỳ chủ tịch Kaysone ở nơi này)
ảnh trên trái: UBND huyện Phu Cut,
ảnh trái: chụp ảnh kỷ niệm trước khi lên đường vào Bom Lọng, ảnh phải: miệng hầm Kaysone
anh Dung yêu cầu mang theo 2 khẩu AK cho hai xe. Xe U-oát đi trước gồm đồng chí lái xe Khăm Phăn của huyện đội, anh Dung đội trưởng đội 4, chiến sỹ Tuấn (sinh năm 1982, người Thái sang Lào được 2 năm) và tôi (các anh gọi là "Long Việt" để phân biệt với anh Long lái xe là "Long Lào"). Xe Triton bán tải gồm có Long "Lào" lái xe, anh Tuấn "Sơn La", anh Cường đội 4, và đồng chí Phong "Sơn La" được anh em gọi vui là nhà báo.
ảnh trên trái: đường đi Nhọt Phe chụp từ xe U-oát
Đi khoảng 1km chúng tôi rẽ vào bản Nọng Khoang, anh Dung đón một người đàn ông Lào Sủng (người Hmong) khoảng 56 tuổi, đó là Pa Dế trước đây là lính phỉ Vàng Pao chiến đấu trong căn cứ Bom Lọng, nay ông ta được mời làm công an viên của xã, năm ngoái ông hợp tác với đội 4 cùng em trai mình chỉ nơi đánh sập đường hầm công binh ta đào, như lời anh em đội 4 kể lại thì công binh ta đào để ốp mìn cảm tử nổ tung chốt địch, nhưng lại đào trúng vị trí bếp của nó, thằng phỉ đang nấu nướng thấy động ném luôn quả lựu đạn xuống. Theo dấu anh em nhà ông chỉ, đội 4 đào thấy đường dây điện, theo đường dây đó tìm được 7 hài cốt LSVN vẫn đang trong tư thế đào đất, mỗi người mang theo 30kg mìn còn nguyên vẹn, các anh đã về nghĩa trang Việt-Lào và rất tiếc chúng ta không được biết tên các anh.
Sau lần tìm kiếm thành công đó Pa Dế có kể lại một trận đánh ác liệt khác cũng tại Bom Lọng có khoảng 300 bộ đội ta hy sinh, Pa Dế chỉ nơi lính phỉ dồn xác bộ đội xuống một hẻm núi, anh Dung kể đội 4 đã phát quang khu vực đó nhưng không thấy dấu vết gì. Chúng tôi cũng muốn đến hẻm núi đó, Pa Dế vui vẻ khoác áo công an viên lên xe U-oát ngồi cùng với tôi và Tuấn bộ đội. Pa Dế có 3 vợ và 18 người con, đứa nhỏ nhất mới 9 tuổi, có lẽ ông ta không biết tiếng Việt nhưng anh Dung nhắc chúng tôi cảnh giác, không nói chạm tới danh từ "phỉ "Vàng Pao".
Được khoảng 5km thì bắt đầu tới chân đèo, chiếc xe U-oát gầm rú leo dốc, khung xe rung bần bật, máy nóng rực bốc mùi khét lẹt, Khăm Phăn dừng lại cạnh con suối lấy thêm nước làm mát, Tuấn bộ đội kể nước suối ở đây vẫn còn nhiều chất độc hóa học, không dùng được, rửa mặt mắt cay xè.
toàn cảnh thung lũng Bom Lọng nhìn từ chân núi Phu Phà Say về hướng Đông-Nam
hướng nhìn Tây-Bắc, đầu não chỉ huy dưới chân núi Phu Phà Say (cao điếm 1622(?)
Chúng tôi trở ra Phou Kout mà người như nhẹ hơn, thế là chúng tôi đã biết đến nơi chiến đấu và hy sinh của chú mình, dù rằng thân thể chú tôi vẫn nơi đây nhưng chúng tôi thấy Bom Lọng không còn xa xôi thăm thẳm nữa mà trái lại rất gần, rất gần Việt Nam thôi...
Trở lại đội 4 giao lưu cùng anh em chiến sỹ, lần đầu chúng tôi được giao lưu với bộ đội Việt Nam & Lào trên đất Lào, uống rượi Lào, nhảy Lăm vông. Huyện đội phó Đuông Ta và Khăm Phăn cũng zo zo thật vui!..
Ngày 28/7/2011:
Trước khi kết thúc chuyến đi chúng tôi ghé Cánh Đồng Chum vào vùng 1 (site 1). Nơi đây vẫn còn nhiều bom mìn còn sót lại với những hố bom lớn, cảnh quan thoáng như sân golf lớn, rải rác những chum đá to nhỏ, duy nhất một chum có nắp đậy...Tạm biệt Xiêng Khoảng với Bom Lọng, Phu Cut, Cánh đồng Chum,.. Cảm ơn Mr.Long "lào", Mr. Phong "nhà báo", đội 4,...và hẹn gặp lại!
Lê Ngọc Long
lưu tiến lễ | luutienlegv@gmail.com (22:55:03 23-03-2012)
Đọc nhật ký của anh Lê ngọc Longtôi thấy thật cảm động . Bở hành trình đi tim hài cốt LS.Qua đây tôi muốn hỏi anh một việc: Tôi có người Chú ruột Hy sinh 1953 tại Mường son , tỉnh Sầm nưa. Tất nhiên là lúc đó chúng tôi chưa sinh. Bây giờ thì những người cùng thời của ông đã mất hết rồi.Tôi muốn đến nơi chú mình đã sống và hoạt động .Không có hy vọng tìm được mộ.Bởi thời gian quá lâu rồi,. Lúc ông hy sinh lại chỉ có một mình đi công tác (Ông là bí thư châu Ủy).Mà chẳng biết thủ tục đi phaair làm thế nào , nghe nói phải có vi da, và đường đi thế nào? Rất mong anh chỉ giúp. Rất cảm ơn anh
|