Chuyên đềTìm kiếmTin mi
|
Một nén hương đêm, những lời nguyện cầu(12/07/2011 06:16:41 AM) Xin được nói hàng ngàn vạn lần lời cảm ơn các chú, các anh, trong đó có cậu tôi. Họ đã chết cho chúng ta được sống, họ đã không tiếc máu xương của mình hy sinh cho đất nước được nở hoa độc lập kết trái tự do ngày hôm nay.
Lời BBT: Trong đêm giao lưu "Tên anh đã thành tên đất nước" tối ngày 10/07/2011 tại Thành cổ Quảng Trị do Trung tâm Thông tin truyền thông vì môi trường phát triển kết hợp với Đài truyền hình Việt Nam, Ban liên lạc chiến sĩ thành cổ Quảng Trị tổ chức, anh Lê Trung Tuấn - đại diện cho thế hệ trẻ đã có bài phát biểu tri ân các anh hùng liệt sĩ Việt Nam nói chung và các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến 81 ngày đêm thành cổ nói riêng. Xin được trích đăng nội dung bài phát biểu ấy như một nén hương đêm mang theo những lời nguyện cầu của những người trẻ chúng tôi tới các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh cho tương lai tươi sáng của dân tộc.
Chiến tranh đã qua đi 36 năm, sự sống đã hồi sinh trên đất nước ta xóa dần đi những dấu vết của một thời đạn bom, máu lửa. Là một thế hệ trẻ sinh ra sau chiến tranh, cũng là một thân nhân gia đình liệt sĩ tôi hiểu những giá trị nơi mảnh đất mình đang sống. Được hun đúc nên bởi hàng triệu các anh hùng liệt sĩ đã không tiếc máu xương của mình nặn nên hình hài đất nước tươi đẹp hôm nay.
Hôm nay đứng trên mảnh đất Thành cổ Quảng Trị linh liêng này, nơi từng tấc đất thấm đẫm máu các chú, các anh; từng lá cây, ngọn cỏ đều mang linh hồn các chú, các anh. Qua đó, chúng ta thấy cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, sống làm sao xứng đáng với sự hy sinh cao cả của thế hệ cha ông đi trước.
Xin được nói hàng ngàn vạn lần lời cảm ơn các chú, các anh, trong đó có cậu tôi. Họ đã chết cho chúng ta được sống, họ đã không tiếc máu xương của mình hy sinh cho đất nước được nở hoa độc lập kết trái tự do ngày hôm nay. Xin được gửi tặng các chú, các anh những vần thơ viết vội được mang tên :
KHÔNG ĐỀ
Tôi nợ cuộc đời, nợ núi, nợ sông,
Nợ máu xương nặn nên hình hài đất nước, Nợ những người con ra đi.... không hẹn ngày về.
Hỡi ôi!
Ba mươi năm có lẻ. Nơi quê nhà mẹ cha già mong ngóng.
Hồn lẩn khuất thung sâu Hay bên bờ suối vắng?
Còn đây, những người vợ khóc chồng,
Bên bờ giếng cạn! Những người con, Tóc đã pha sương vẫn ngóng đợi bố về!
Một nén hương đêm, những lời nguyện cầu!
Nỗi nhớ thương tràn qua non thế kỷ.
Lê Trung Tuấn
|